Saturday, April 9, 2016

5 năm hiếm muộn, sau 1 tháng kiên trì đọc ''thần chú'' này em đã có con yêu

Vợ chồng em lấy nhau đã 5 năm. 5 năm đó em đã nếm trải biết bao đau khổ, cay đắng chỉ vì chưa sinh được cháu cho nhà chồng, trong khi anh là con một. Mẹ anh nhiều lần bóng gió với em rằng thương chồng thì đừng để chồng mang tội bất hiếu, nếu em không thể sinh con: một là ly hôn chồng để anh cưới vợ khác sinh con, hai là chấp nhận cho anh kiếm con ngoài rồi mang về nuôi.



Trời, nghe bà nói mà em cay đắng và chua xót vô cùng, 5 năm trời làm dâu nhà mẹ em chưa một lần lỗi đạo làm dâu con, làm vợ, mọi thứ đều thu xếp, vun vén vẹn toàn, kính trên nhường dưới. Em sống và hy sinh mọi thứ cho gia đình chồng còn hơn lo cho gia đình em nữa. Nhưng điều đó với mẹ chẳng nghĩa lý gì, mẹ vẫn chưa thể xem em là dâu nếu chưa sinh cho bà một đứa cháu ẵm bồng.
Nhiều lần nản quá muốn bỏ cuộc, em nói với chồng hay thôi anh làm đơn đi em ký, em mệt mỏi quá rồi dù thật tâm em rất yêu anh. Nhưng mỗi lần em nói là chồng lại gạt đi, lại ôm em vào lòng, lại dỗ dành đủ kiểu thế là lòng em dịu xuống chẳng còn ý chí ly hôn nữa. Chồng bảo, mặc kệ mẹ nói gì đi, anh không cần con, anh chỉ cần em bên cạnh anh, thương anh là đủ vì vậy anh van xin em hãy chịu đựng mẹ anh. Thương chồng, yêu chồng vậy là em tiếp tục sống đời cam chịu.


Nhưng mọi sự chịu đựng đều có giới hạn. Nếu không có ngày hôm đó thì chắc cũng không có em ngày hôm nay, đã dám ngẩng cao đầu nhìn mẹ chồng, nhìn họ hàng nhà chồng nếu không em sẽ sống suốt kiếp người lầm lũi vì mặc cảm không thể sinh con.
Hôm đó, đám giỗ ba chồng em. Họ hàng, cô bác tới rất đông, ba chồng em là trưởng họ mà. Sau khi nấu cúng xong, mọi người cùng ngồi vào bàn ăn, em cũng định ngồi nhưng thiếu chén đũa nên em vào nhà lấy thêm. Đến khi trở ra thì ghế của em đã có một người khác ngồi, thấy em ra người đó định đứng dậy trả ghế cho em thì mẹ chồng em từ đâu bước tới, ấn người đó ngồi xuống và bảo:
- Nó dâu con trong nhà, ăn sau cũng được, chị là khách cứ ngồi đi chị.
Lòng cũng hơi buồn nhưng em không nói gì cũng không dám trách mẹ chồng, cười trừ rồi lặng lẽ bước vào trong. Vừa dợm đi thì nghe một người hỏi:
- Dâu chị vẫn chưa có gì à? Bọn nó cưới nhau dễ 5 năm rồi ấy nhỉ?
- Hôm nay đám giỗ ông nhà tôi thôi đừng nhắc đến cái loại cây độc không trái, gái độc không con đó nữa. Tôi bảo nó không đẻ được thì liệu đường để chồng nó đi kiếm thằng cu về nối dõi tông đường mà nó cứ trơ trơ. Thiệt đúng là nhà tôi vô phước các bác ạ.
Em không sinh được con đâu phải em không muốn, sao mẹ lại có thể nói em như thế giữa đông người, tai em như ù đi, mắt em bắt đầu nhòa lệ. Tức nước vỡ bờ, em quyết định rồi, em sẽ rời khỏi cái nhà này ngay và luôn.

Trong lúc em lên phòng xếp đồ thì chồng em lên tìm vì không thấy em đâu. Anh thấy em vừa xếp đồ vừa khóc như mưa, hỏi chuyện gì xảy ra. Em không chịu đựng được nên kể hết cho chồng. Vậy là anh đùng đùng kéo tay em xuống nhà, lúc này khách khứa đã về gần hết chỉ còn lại vài người thân phụ dọn dẹp:

- Tại sao mẹ lại nói vợ con như vậy? Không có con là lỗi của con chứ không phải vợ con (cái này là anh nói đỡ cho em, chứ thật ra là do em, trứng của em có vấn đề), nhưng vợ con bảo con đừng nói để cô ấy gánh chịu. Sao mẹ có thể quá đáng như vậy hả mẹ?
- Ừ, thì…. – mẹ anh cứng họng
- Mẹ, ngay bây giờ con sẽ đưa vợ con ra ngoài thuê nhà sống. Con có lời hứa là nếu chúng con không có được con chúng con sẽ không quay về nhà nữa đâu. Xin mẹ tha cho con tội bất hiếu.
Không để cho mẹ phản ứng, anh nắm tay em lên phòng cùng dọn đồ và ra đi ngay sau đó trong sự ngỡ ngàng của mẹ và mọi người.
Rồi chẳng hiểu duyên cớ thế nào mà bọn em tìm được căn phòng ngay gần chùa Ngọc Hoàng và vào thuê luôn ạ. Nhà chồng em ở quận Bình Thạnh. Em nghe nói chùa Ngọc Hoàng cầu con rất linh thiêng nên khi dọn đến gần đó ở, ngày rằm, mồng một nào em cũng mua đồ lễ và cầu xin, trước nay em có nghe nhưng cũng không tin lắm vì em nghĩ khoa học còn bó tay với hiếm muộn thì…. Em thấy trong đó rất nhiều người cũng vào cầu giống em, hầu hết đều là những người tuyệt vọng về con cái, còn có một số mẹ có bầu cũng đến cúng, một số mẹ có con nhỏ cũng dẫn con đến cúng trả lễ nữa.
Em hỏi một chị đang mang bầu, chị xác nhận là đúng. Tuyệt vọng, chị vào đây cầu con như nhiều người mách, vậy mà lại được. Rồi chị chỉ cho em cách sắm đồ lễ, khấn vái như thế nào mới đúng và cả bài chú đài bi về tụng mỗi đêm nữa. Em về và làm theo, xem như đây là chiếc phao cuối cùng cho đường con cái của mình.
Cuối tuần, cứ rảnh rỗi là em lại vào chùa thắp nhang khấn vái và kiên trì tụng chú đài bi ở nhà vì giờ đây không còn ở với mẹ chồng nên không còn bận rộn nhiều như trước, thêm nữa tinh thần cũng thoải mái hơn vì không còn nghe những lời khó nghe của mẹ chồng. Ngày nào rảnh thì em tụng 7 biến, hôm nào có thời gian thì em tụng 21 biến cầu con.
Một tháng kiên trì, thành tâm khấn vái tụng niệm em hy vọng thật nhiều nhưng không có kết quả gì, lòng em bỗng thấy nản nhưng em không bỏ cuộc.
Tháng thứ 2 trôi qua em vẫn chẳng thấy gì ngoài những dấu hiệu của một chu kỳ kinh nguyệt mới sắp đến: nhức đầu, ngực căng tức, bụng chướng lên nhưng lần này kèm đau lưng dữ dội. Chắc có lẽ do đêm nào em cũng ngồi tụng chú nên lưng đau.
Em nản, em muốn bỏ cuộc lắm luôn vì nghĩ rằng phận số mình đã an bài vậy rồi. Chắc em đúng là “cây độc không trái, gái độc không con” như lời mẹ chồng nói. Dù vậy, vẫn chưa đến ngày hành kinh nên em vẫn nuôi hy vọng, hy vọng một phép màu nào đó bất ngờ xuất hiện.
Chu kỳ kinh của em dài 30 ngày. Đến ngày 29 em hồi hộp chờ đợi. Rồi ngày 30 trôi qua em vẫn không thấy gì cho đến tối. Ngày thứ 31 lại tiếp tục trôi qua vẫn chẳng thấy giọt máu nào thấm ướt chiếc băng vệ sinh đã được lót sẵn. Ánh sáng cuối đường hầm đã xuất hiện, em định nói với chồng nhưng sợ không phải lại khiến anh thất vọng nên thôi lén một mình đi mua que và sáng dậy sớm vào nhà vệ sinh thử.
Ôi, thật kỳ diệu. Chiếc que xuất hiện 2 vạch mờ mờ rồi đậm dần. Em không biết diễn tả niềm vui sướng và hạnh phúc của mình như thế nào nữa, em cứ đứng trong nhà vệ sinh vừa khóc vừa hét lên: Chồng ơi, em có thai rồi.
Em còn nhớ lúc đó là 3 giờ sáng, nghe em kêu chồng em lật đật chạy vào vì tưởng em bị làm sao. Đến khi em giơ chiếc que 2 vạch lên anh xem mà cứ không tin và cứ dụi mắt liên tục. Đến khi tin đó là sự thật rồi, anh ôm chầm lấy em mà khóc rưng rức như một đứa trẻ cho tới sáng. Ôi chồng em, cha của con em!
Đó là ngày 21.9.2015, một ngày mà suốt đời có lẽ chẳng bao giờ em quên được. Giờ em đã mang thai được 6 tháng rồi ạ, con trai luôn nhé các mẹ!

Có một điều em muốn lưu ý các mẹ:

Không có bất cứ một nghiên cứu khoa học nào chứng minh rằng việc tụng kinh niệm Phật là "cầu được ước thấy", đôi khi chỉ là sự trùng khớp. Nhưng có một điều em chắc chắn đó là khi mình có niềm tin, tự nhiên tư tưởng thoải mái vui vẻ phấn chấn hơn cũng tác động ít nhiều đến tâm sinh lý. Có rất nhiều người mẹ bị đè nặng bởi áp lực sinh con, nên ngay cả lúc "sản xuất em bé" cũng căng thẳng, dẫn đến hiệu quả thụ thai kém đi. Có nhiều người mẹ bị áp lực tâm lý, nên mỗi lần đi thụ tinh nhân tạo stress kéo dài, nên làm đi làm lại 5-6 lần thì con không thể về làm tổ. 

Trong khi đó lúc nào các bác sĩ cũng dặn tâm lý vợ chồng phải ổn định, thoải mái thì mới tác động vào quá trình thụ thai được. Căng thẳng, lo lắng bị stress liên tục làm giảm mức độ progesterone, dẫn tới làm rối loạn chu kỳ kinh nguyệt, chu kỳ rụng trứng, trứng sẽ rụng muộn hơn bình thường. Vì thế, quá trình thụ thai của chị em sẽ không diễn ra như mong muốn, khó thụ thai hơn. Với những chị em chịu nhiều áp lực trong công việc, cuộc sống, vợ chồng không hòa thuận thường dẫn đến dễ nổi nóng, cáu gắt. Điều này, cũng làm thay đổi đáng kể hoocmon nữ làm giảm ham muốn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến chị em khó thụ thai.

Thế nên, các mẹ ạ; mình có thể gửi gắm niềm tin và niềm hi vọng vào đức tin của mình, nhưng mà đó chỉ là yếu tố tăng thêm trong quá trình tìm con thôi. Dù đang theo bất cứ phương pháp thụ tinh nào, thì các mẹ cũng nhớ là thoải mái tư tưởng, tinh thần lạc quan, giảm tối thiểu những căng thẳng và áp lực không cần thiết.

Chúc các mẹ thành công!

5 năm hiếm muộn, sau 1 tháng kiên trì đọc ''thần chú'' này em đã có con yêu Rating: 4.5 Diposkan Oleh: KTheme

0 comments:

Post a Comment